Editor: Tiểu Phong Hoa
Beta: Earl Panda
.
********
.
Trợ lý Lương hất hất hàm về phía tôi, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Tôi rủa
thầm trong miệng, đúng là loại ăn cây táo rào cây sung. Trên đường đi
ông đây cũng coi như có ơn với ngươi, không ngờ ngươi lại trở mặt như
trở bàn tay thế này. Sớm biết có ngày hôm nay ông đây đã đá ngươi lại,
tránh di họa về sau rồi.
Lão béo lôi từ trong ba lô ra một ít chất đốt rắn, nhóm lửa lên.
Nhiên liệu này thường dùng khi leo núi tuyết, vừa có thể thắp sáng, vừa
có thể sưởi ấm. Cả sơn động lập tức sáng bừng lên. Xong xuôi đâu đấy, gã lại ném cho tôi mấy thanh lương khô trong khi họng súng trường đen ngòm vẫn lăm lăm chĩa về phía tôi.
Cầm lương khô trong tay mà tôi ngẩn cả mặt, trong lòng chẳng hiểu
chuyện gì đang xảy ra liền thảy trả lương khô cho lão: “Giờ mạng bọn tôi nằm trong tay các người, muốn giết thì giết quách đi, nhiều lời vô
ích!”
Trợ lý Lương nhếch mép cười, quay sang lão béo: “Đấy, tôi đã nói rồi
mà, đúng là thanh niên trẻ tuổi có khác, vẫn còn chưa rõ được tình cảnh
của mình là gì đâu.”
Ông chủ Vương lắc đầu, lại ném lương khô cho tôi: “Này chú em, tuổi
còn trẻ mà đã phiêu bạt giang hồ, đáng ra đầu óc mày phải nhanh nhạy một chút chứ. Tao đã cho mày đồ ăn tức là sẽ không hại đến mấy thằng ranh
chúng mày. Thái độ này mà gặp phải mấy thằng cha nóng tính, coi như chú
mày đút đầu vào chỗ chết rồi.”
Người này nếu so với lão Thái thì phong cách khác hẳn nhau, lão kia
chỉ nhìn qua cũng đủ nhận ra chính là loại giết người không ghê tay. Lão béo đây có vẻ hiền hòa thân thiết, khiến người ta cảm thấy thư thái
hơn. Có điều cú đá lúc nãy của lão ta rất có lực, chắc chắn một người
buôn đồ cổ bình thường không thể làm được. Tôi nghĩ mãi không ra rốt
cuộc thân phận thực sự của lão ta là gì.
Ông chủ Vương dường như nhận ra sự nghi ngờ trong ánh mắt tôi liền
rít mạnh một hơi thuốc, đoạn nói tiếp :”Tao tất nhiên không giống bọn
lão Thái, tao là người làm ăn. Nơi thương trường không có bằng hữu vĩnh
viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn.”
Trợ lý Lương ngắt lời: “Ông chủ Vương, tốt nhất ông nên nói toạc ra
đi, đầu óc hai đứa nhóc này không thông minh lắm đâu. Thằng họ Ngô còn
dễ nói, chứ chờ thằng nhãi đang ngủ kia tỉnh dậy sẽ vất vả hơn đấy.”
Ông chủ Vương bật cười, bảo tôi: “Được, người ngay không dối trá, tao lật bài ra luôn. Tao chỉ kinh doanh, không thích động đao động kiếm.
Tình huống hiện giờ bọn mày đều rõ cả, cho dù không rơi vào tay tao,
chúng mày cũng khó lòng trở ra. Lão Thái đã chết rồi, đối phó với chúng
mày cũng chẳng còn gì thú vị nữa. Mày nghĩ cho kỹ xem, có muốn hợp tác
cùng tao không. Tao đảm bảo mấy thằng bây vừa nhàn thân, vừa trúng quả
lớn.”
Đây chẳng phải mấy lời tôi từng nói với trợ lý Lương sao? Mẹ nó chứ,
chỉ qua mấy tiếng đồng hồ mà tôi đã thành kẻ thất thế, đúng là trời đất
đảo điên hết rồi.
Thấy mặt tôi cứng đơ, lão ta vẩy vẩy điếu thuốc: “Chú mày không đồng ý cũng không sao, tao sẽ cung cấp thêm trang bị, chúng mày cứ thoải mái
tự nhiên mà đi xuống dưới. Nhưng xem ra đầu óc chú mày cũng hạn hẹp
thật, vác theo một thằng thương binh dặt dẹo thế này, đi thế nào được?”
Lão ta nói không phải không đúng, tôi cũng thấy lòng rúng động. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão có trang bị vũ khí đầy người, sao còn muốn hợp
tác với tôi làm gì? Hệt như phô của cải ra mời người ta bâu vào kiếm lời vậy. Chắc chắn là có âm mưu rồi. Bọn họ rặt một đám dân giang hồ gian
trá xảo quyệt, mọi người đều thấy trợ lý Lương đi cùng chúng tôi cả một
chặng đường dài lúc nào cũng treo bộ mặt ton hót ra sao, đến khi có cơ
hội, thấy chúng tôi không hề đề phòng tức thì đảo khách thành chủ. So
với bọn họ chúng tôi quả nhiên còn quá non nớt, bọn họ có muốn hợp tác
chắc chắn có mục đích.
Ý nghĩ xẹt qua trong đầu, tôi đã nung nấu một kế hoạch trong lòng.
Điều kiện bọn họ đưa ra trước mắt tôi cứ đáp ứng giống như khi trợ lý
Lương ngoan ngoãn đi theo chúng tôi vậy, sau này mới tính đường đào tẩu. Huống hồ lời lão ta nói cũng không sai, muốn đưa lão Dương xuống bình
an cần thêm ít nhất một người trợ giúp, tôi đây chỉ có một thân một
mình, sẽ vô cùng khó khăn. Hai người kia khinh thường tôi ra mặt thế kia đúng là giẫm vào vết xe đổ của tôi lúc trước, chắc chắn tôi sẽ tìm được cơ hội đảo khách thành chủ, chí ít cũng cướp được một khẩu súng.
Nghĩ tới đây, sắc mặt tôi dịu xuống, giả bộ do dự hỏi lão ta: “Được,
xem ra các ông nói cũng có tình có lý, có thể tôi sẽ hợp tác cùng các
ông. Nhưng trước hết hãy giải thích cho tôi, các ông cần đến tôi làm
gì?”