Editor: Thanh Du
*****
Vừa nghe hắn nói thế, tôi lập tức hồi tưởng lại chuyện của mấy tuần về trước.
Lúc ấy chúng tôi đang chuẩn bị tiến vào
Lỗ vương cung, khi vượt qua động xác có bắt được một con bọ ăn xác cỡ
bự. Trên đuôi con bọ đeo một cái chuông giống y như thế này, bên trong
còn có một con rết xanh to tướng; khi con rết bò qua bò lại, chuông rung lên sẽ phát ra thanh âm nghe như có tiếng người thì thào khe khẽ, ẩn
chứa trong đó một thứ sức mạnh huyền bí. Khi ấy chúng tôi bị âm thanh
này mê hoặc gần hết, may nhờ Muộn Du Bình nhanh trí, đá bay cả đám xuống nước nên mới tỉnh táo trở lại.
Chú Ba sau khi xem qua cái chuông ấy từng nói niên đại của nó còn trước cả thời Chiến quốc, mà cụ thể là triều
đại nào thì chú cũng chịu. Nhưng khi đó tình thế nguy cấp, tôi cũng
không quá chú tâm đến nó; vả lại sau đó những chuyện xảy ra trong Lỗ
vương cung quả thực giống y như ác mộng, tôi chưa điên lên là còn may,
làm sao nhớ được mấy chi tiết lặt vặt này.
Nhưng hiện giờ bảo tôi xác nhận thì tôi
cũng không dám chắc, bởi lẽ khi ở trong cái động xác kia cả đám chúng
tôi chỉ có vài ngọn đèn mỏ chiếu sáng, tình cảnh cũng tương tự như lúc
này. Vả lại cái chuông kia phát hiện ra chưa được bao lâu đã bị Phan Tử
đạp bẹp dí, bảo tôi đem so hai cái chuông với nhau thì tôi cũng đành bó
tay, cùng lắm chỉ có thể so sánh qua loa mà thôi.
Nếu cái chuông này cùng loại với cái
trong động xác, vừa rồi Bàn Tử mà lỡ chạm vào nó thì nguy to rồi. Trước
kia chỉ cần một cái chuông đã mê hoặc chúng tôi đến độ không thể khống
chế bản thân, chỗ này ít nhất phải có đến bốn mươi cái, chỉ cần một chấn động nhẹ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Muộn Du Bình thấy tôi suy tư, mới nói:
“Cái động xác kia lạ lắm, nơi tích xác trong đó vốn là một mộ thất,
chẳng hiểu vì sao lại có liên quan đến Uông Tàng Hải.”
Bàn Tử nghe chúng tôi kể lại mọi chuyện,
biết được lai lịch mấy cái chuông, ủ rũ nói : “Các cậu có nhìn lầm không đó, một vật có niên đại trước thời Chiến quốc làm sao mà xuất hiện ở
chỗ này được, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế chứ. Không lẽ… lão già
Uông Tàng Hải này cũng là một tay trộm mộ?”
Lời hắn vừa dứt, tôi và Muộn Du Bình đều ngây người.
“Kể ra thì cũng có khả năng này”, Muộn Du Bình nghĩ ngợi một lát rồi tiếp: “Thời trẻ hắn làm gì, chẳng ai biết
cả; hơn nữa hắn còn thông thuộc phong thủy, nếu đi trộm mộ thì hẳn là
cực kỳ thành thạo. Có điều tôi nhớ gia thế hắn tương đối hiển hách, mấy
đời đều là chuyên gia trong lĩnh vực phong thủy, chẳng phải lo cơm áo,
chắc không đời nào đi làm công việc thấp hèn này đâu.”
Muộn Du Bình thản nhiên nói ra hai chữ
“thấp hèn” mà mặt không hề đổi sắc, hình như cũng không ý thức được mình vừa mắng một loạt cả ba người. Tôi hỏi: “Tôi cảm thấy giả thiết này
không ổn, người làm nghề đổ đấu nhất định sẽ lưu lại dấu hiệu trong mộ
mình, để sau này nếu có kẻ hậu sinh nào vào chôm chỉa thì cũng biết
đường mà kiêng nể phần nào. Anh có nhận ra dấu hiệu nào trong đây
không?”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Vừa rồi tôi cũng thử tìm qua, nhưng quả thực không có.”
Trình độ của hắn trong lĩnh vực này thâm
sâu khó lường, hắn bảo không có thì nhất định là không có. Tôi lại hỏi:
“Vậy thì tại sao trong đây lại có vật này chứ, lẽ nào hắn cũng là người
mê đồ cổ, cho nên mới đem món đồ mình yêu thích đi bồi táng?”
“Cậu nói vậy cũng không phải, trên đường
tới đây chúng ta đâu tìm được món đồ cổ nào nữa. Tôi thấy còn một khả
năng khác”, Bàn Tử tựa hồ đã nghĩ ra điều gì, dương dương đắc ý: “Thực
ra nếu không tính dân đổ đấu thì còn một hạng người cũng thường xuyên
tiếp xúc với cổ mộ, hai người có biết là hạng nào không?”