“Dậy đi, Lôi Lôi.
” Mẹ đánh thức tôi dậy.
Tôi hoảng loạn ngồi bật dậy, cầm chặt tay mẹ, khóc to: “Có ma, mẹ ơi, có ma! “
Mẹ ôm lấy tôi, vừa vỗ nhẹ vào lưng tôi, vừa nhẹ nhàng trấn an.
“Con bé ngốc này, làm gì có ma? Chỉ là mơ thôi, bây giờ không có việc gì rồi.
“
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, quả thật là tôi đang nằm trên chiếc giường ở nhà mình, nhìn lại quần áo, chỉ có chiếc áo ngủ màu hồng phấn đã bị cởi ra hai khuy, còn lại thì đều rất bình thường.
Chẳng lẽ tôi nằm mộng xuân?
“Cơm sáng ở trên bàn, trong xưởng có nhiều việc, cơm tối con tự ăn một mình nhé, được không?” Mẹ có chút lo lắng hỏi tôi.
Mẹ là người phụ trách xưởng chè mới, có rất nhiều việc đang chờ bà giải quyết, tôi lớn như vậy rồi sao lại không thể ở nhà một mình? Trong lòng tuy sợ hãi nhưng vẫn tươi cười tiễn mẹ đi.
Ăn sáng xong, cậu cả giao Xảo Sở – em họ của tôi cho tôi, nói là muốn mang tôi ra ngoài đi dạo.
16 năm rồi, trong thôn thay đổi rất lớn, tôi vẫn nên đi tham quan một chút.
Em họ Xảo Sở của tôi không thích cười, tuổi còn nhỏ nhưng lại luôn có một bộ dáng hậm hực, nhưng mà mười mấy người bên đằng ngoại của tôi đều như vậy nên tôi không cảm thấy lạ.
Xảo Sở cẩn thận giới thiệu các nơi trong thôn cho tôi vô cùng đặc sắc, khi chúng tôi đi đến đầu thôn, rất nhiều thôn dân vẻ mặt tiếc hận đứng ở trước cửa nhà Bạch Thái Minh.
Tôi từ miệng các thôn dân mới biết được, Bạch Thái Minh chết vào đêm hôm qua, hơn nữa tử trạng cực kỳ quỷ dị, thảm thiết.
Tôi biết Bạch Thái Minh là người đàn ông 30 tuổi độc thân, sống cùng với người nhà.
Hắn là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật gì.
Vì Bạch Thái Minh chết rầt kỳ lạ, nên người nhà hắn báo cho cảnh sát, không bao lâu cảnh sát liền đến.
Mấy ngày này vì tôi mơ thấy con ma kia, nên trong lòng luôn sợ hãi, không dám nhìn vào thi thể.
Khi người ta khênh thi thể đi, tôi sợ tới mức lôi kéo tay Xảo Sở, thế nhưng Xảo Sở lại khăng khăng muốn ở lại xem.
Rơi vào bước đường cùng, tôi đành phải đứng chờ ở một bên.
Bọn họ chậm rãi rời đi, không ngờ chỗ tôi đang đứng lại ở ngay cạnh xe tang, tôi không tự chủ được nhìn vào khối thi thể đã được che kín bởi vải trắng.
Đột nhiên, một bàn tay của tử thi động đậy, tôi sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, hai mắt chớp chớp, tập trung nhìn thật kỹ, thì ra là cánh tay của tử thi rủ xuống cáng.
Một trận gió âm u thổi qua, làm lật tấm vải trắng che xác Bạch Thái Minh, khuôn mặt to béo, khủng bố dữ tỡn thình lình hiện ra trong tầm mắt tôi, một vài cô gái gần đó nhìn thấy, sợ hãi kêu to, tôi cũng dời tầm mắt chạy nhanh đi.
Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, khó trách mọi người trong thôn nói hắn chết một cách quỷ dị, cặp mắt mang theo tơ máu của hắn mở rất lớn, hơn nữa trong mắt chỉ có lòng trắng mà không có con ngươi.
Miệng há to, thoạt nhìn như phải chịu một chuyện gì đó vô cùng kinh hách, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn.
Tôi ở trong đám người nôn nóng tìm Xảo Sở, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, trong lúc đó vô tình nghe được người nhà của Bạch Thái Minh kể với cảnh sát tình huống của hắn trước khi chết.
Bọn họ nói, ba ngày trước khi Bạch Thái Minh chết, hắn không ngủ không nghỉ, chưa uống một giọt nước, ngay cả ngày món ăn thường ngày hắn thích ăn nhất cũng không ăn, hơn nữa cả ngày như mất hồn mất vía, thần kinh không bình thường.
Một ngày sau đó, sắc mặt liền trở nên tiều tuỵ giống như nghiện thuốc phiện, nhưng mà sau khi pháp y kiểm tra thi thể thì họ cũng không tra ra được các thành phần của thuốc phiện.
Trên người hắn không có một vết thương nào, thân thể cũng vô cùng khoẻ mạnh.