Phận Yếu Bóng Vía
Về đêm rồi, dạo gần đây em lại gặp mấy chuyện rùng rợn do vong trêu làm em không dám ngủ cho đến khi có tiếng gà gáy, ngồi nhìn ra hướng cửa sổ tối tối, thỉnh thoảng có vài đợt gió nhẹ, Em nghĩ về chuyện đời em tính cho tới giờ, kể cũng hay, đời em cứ dăm ba bữa nửa tháng lại có mấy chuyện tâm linh mà mấy bác hay gọi là ma cỏ, thần thánh xảy đến , thần thì ít mà bị trêu thì nhiều. Nói về em cũng chẳng có gì đặc biệt, Em là sinh viên năm 4 các bác ợ, là nữ, em lên Sài Gòn cũng gần 4 năm rồi, quê em ở miền tây sông nước, khi nhỏ tới giờ, có thể nói, gặp em là các bác sẽ được nghe 1 seri dài tập về các câu chuyện ma mà em gặp, cứ gọi em là một kho tàng chuyện ma vậy, cái này là đám bạn em nó phong cho em, có đứa còn kêu em đi làm thầy bói , nhưng có coi được đâu, toàn gặp ma các kiểu thì bói kiểu gì . Từ nhỏ tới giờ, em cũng 21 22 tuổi rồi các bác, mỗi năm là lại có thêm mấy cái chuyện ma cỏ em gặp, nhỏ gặp theo kiểu nhỏ, lớn thì theo kiểu lớn, riết thì quen, nhưng cũng sợ lắm các bác ạ. Kể cho bạn bè riết rồi cũng lạ thành quen, lại đêm không ngủ sớm được, thôi thì em kể lại tâm sự với các bác chuyện tâm linh em gặp từ nhỏ tới giờ. Cũng buồn ngủ lắm rồi các bác ợ, nhưng chưa qua cái giờ “được ngủ”, nên thôi, ráng thức viết cho các bác đọc về những cái kì lạ xảy ra cho em để giết thời gian vậy. Em gọi là truyện tâm linh vì nó cũng không hẳn là về các vong hồn, mà nó bao gồm các câu chuyện nhỏ về em và những người xung quanh em được trải qua và chứng kiến, kiểu chủ đề thập cẩm, nhưng cũng về thế giới mà mắt thường không thấy được nên cứ gọi là tâm linh cho gọn, các bác thấy văn vẻ không hay thì cũng thông cảm cho em nhé! Tất cả những chuyện em gặp là thật nên bác nào không tin có thể next nhé, đừng ném đá tội nghiệp em!
(Đoạn này hơi lan man ) Để các bác dễ hình dung nơi mà em lớn lên thì em miêu tả tí về nhà và khu em sống , nhà em ở hiện nay nằm trong một hẻm lớn rất khang trang, đã tráng xi măng và có cả biển chào lớn đằng trước, khu này em gọi là “xóm” cho dễ nhớ. Xóm em nằm sát bên khu cấp nước cho cả 1 phường lớn: Phường Bình Đức ở Long Xuyên, An Giang. Giữa xóm em và nhà máy cấp nước bị phân cách ra bởi một bức tường cao và kéo dài đến cuối xóm. Trước đây, cả Nhà máy cấp nước này và phần xóm em là một bãi rộng lớn, nó là trường bắn chuyên tử hình, nghe phong phanh trước là nơi Mỹ tử hình Việt cộng , còn sau giải phóng thì thành khu tập kết xử bắn tội phạm. Các bác có thể hình dung rằng, từ phần tường ra khu xóm em thì là trường bắn, xử tử xong là đem xác tử tù qua bên kia bức tường là nhà máy cấp nước, lấy bức tường làm ranh giới cho các bác dễ hình dung chứ hồi đó thì chưa có bức tường đó. Lâu sau, trường bắn này không còn, Nhà nước thu lại, một bên là nhà dân ở, còn bên khu cấp nước, lúc trước lại là một khu nghĩa địa rộng lớn, cái đó là em nghe người trong xóm kể lại, vì khi em bắt đầu biết nhớ các câu chuyện xảy ra với mình, thì khu nghĩa địa đó đã là một bãi cát rộng, do bên Nhà nước họ phun cát lên lấp hết các mộ lại, để xây dựng nhà máy cấp nước bây giờ . Câu chuyện này của em sẽ từ khi chưa có cái công ty cấp nước mà khi đó chỉ là một bãi cát trống, bãi cát đã gắn liền với tuổi thơ của em .
Em nghe người ta nói, con nít rất dễ bị trêu vì yếu bóng vía, em tin vào điều đó, vì em rất hay bị trêu, dù họ khuất mặt khuất mày, nhưng sự hiện diện của những người đó, em vẫn cảm nhận được. Còn nhớ, hồi nhỏ em phải ngủ để đèn chứ không ngủ tắt đèn được, vì em rất sợ, cái này thì đứa con nít nào chả vậy, nhưng đối với em, cứ mỗi lần phòng tối thui, là chân em lại râm ran châm chích. Đến một hôm, trong cơn ngủ say, em bỏ chân xuôi lại, vừa xuôi xuống thì ngay lập tức bị trúng một vật đâm rất đau . Nó nhọn nhưng không phải là đinh, nhưng lại dài dài, kiểu như móng tay để lâu các bác ạ, mà nó cứ khô khốc thế nào, cái cảm giác lúc đó nó cũng không hẳn là bị đâm đâu ạ, kiểu bị cào thì đúng hơn, chỉ một cái sượt nhẹ rồi rụt lại. Tới giờ em còn nhớ cái cảm giác đáng sợ đó các bác ạ, vì em biết, chính là cái đã gãi nhột chân em hằng đêm, em hoảng sợ rồi co chân lại. Sáng hôm sau, nhìn xuống lòng bàn chân thì thấy một đém bầm đen ở đó, kể từ phút giây ấy, là không bao giờ đi ngủ để chân xuôi xuống nữa , còn nếu để xuôi xuống em phải đắp mền lại, cũng không có tác dụng gì, nhưng ít ra là có cảm giác được bảo vệ . Khi đó em khoảng tầm 7 tuổi.
Thì bị gãi nhẹ vậy cũng đâu có vấn đề gì, nhưng đến một ngày, vào một đêm mưa tầm tã, chắc phải sau câu chuyện bị đâm vào chân 2 3 tháng gì đấy, em nghe tiếng gõ cửa phòng em . Để các bác dễ hình dung, cửa phòng em là một cái cửa gỗ mở ra đóng vào ấy, nhưng cứ mở hay đóng là nó lại kêu kèn kẹt nhỏ nhỏ, mở ra hay đóng vào là biết ngay, tối ngủ với mẹ và chị thì thường ba mẹ con em sẽ đóng cửa lại mới ngủ, một phần cho riêng tư, một phần cho em đỡ sợ, vì cứ thấy mở cửa đi ngủ là cái cảm giác không an toàn . Trở về lại đêm mưa tầm tã đó, mưa to lắm các bác ạ, sấm đánh ầm một cái, thì em giật mình dậy, tầm 2 3 phút sau là nghe tiếng gõ cửa, gõ rất hung, như hối thúc mình ra mở vậy, cũng không to lắm đâu các bác, nó vừa đủ nghe thôi, nhưng giờ này nhà em còn ai ngoài 3 mẹ con đâu, bố em làm bộ đội nên đi trực rồi, mà quái lạ, tiếng gõ như vậy, mà quay qua cả mẹ và chị em đều ngủ say không nghe gì cả. Gõ một lúc, thì cái tiếng đó im bặt, rồi em nghe tiếng đẩy cửa phòng, đẩy nhè nhẹ, kiểu không dùng sức đẩy một lần cho cửa mở luôn mà đẩy từ từ, quá sợ hãi, em ôm lấy mẹ rồi trùm chăn kín mặt. Thường khi mở cửa phòng, cái cửa sẽ kêu kèn kẹt 4 tiếng, và khi cái cửa kêu đến tiếng “kèn kẹt” thứ 3 , tim em lúc ấy như ngừng đập luôn các bác ạ , chỉ cần 1 nhịp cửa nữa, là cửa phòng sẽ mở, thì bỗng im bặt, rồi sau đó không có gì nữa. Mưa ngoài trời vẫn to, sấm vẫn đánh, tiếng mưa rơi nặng hạt trước hiên nhà vọng vào vẫn đều đều. Thật là ngồi nhớ lại câu chuyện đó lại rùng mình các bác ạ, cái cảm giác lúc đó nó giống như các bác chơi trốn tìm mà cái đứa đi tìm sắp đến gần và phát hiện ra vậy .
Nãy giờ kể toàn mấy cái linh tinh nhỏ nhỏ, chắc các bác cũng hơi chán rồi . Đây là câu chuyện chính của ngày hôm nay đây các bác, rõ mồn một, như in đậm trong kí ức của đứa con nít như em. Năm đó em cũng khoảng lớp 3 gì đấy, ngồi chơi trước phòng khách. Để em miêu tả một chút cái phòng khách để sau các bác dễ nắm tình hình câu chuyện, góc phải phòng khách nhà em là một bộ ghế xô pha, một cái to và dài thì đặt dựa vào tường, bo hai đầu cái ghế to là 2 cái ghế nhỏ ở bên trái và bên phải cái ghế to đó, ở giữa là cái bàn thủy tinh, góc trái là 1 cái võng, phía trong phòng khách là bộ tủ đặt ti vi, còn lại là khoảng trống cả, em hay nép sau cái ghế nhỏ ở tay phải của bộ ghế xô pha, nếu ngoài cửa nhìn vào thì chỉ thấy bộ xô pha và hai cái ghế nhỏ thôi, để chơi đồ hàng. Hôm đó là ngày chủ nhật, em và chị em đang chơi thì mẹ sau bếp đang nấu cơm kêu chị đi học bài, còn mình em phía trước phòng khách, bố em thì đi công chuyện rồi. Em ngồi chơi 1 mình , một lúc sau,như có gì xuôi khiến, em ló đầu qua bộ ghế xô pha, thì thấy một cảnh tượng như này: 1 bà già,mặc áo bà ba nâu rách rưới, đi chân không, lưng còng đến nỗi đầu cúi xuống đất, tóc dài trắng xõa ra phía trước mặt, đang đứng trước nhà em, dù tóc dài tới chân che hết phía trước nhưng em biết bà ta đang nhìn vào nhà em, sợ quá, em vội nép trốn lại vào xô pha, nhưng góc đó em vẫn thấy được hết các bác ạ . Bà ta nhìn qua nhà em, chắc để dò coi có ai không, rồi quay đi. Sau đó, một cái cảnh mà tới giờ em vẫn không quên được và cũng chẳng giải thích được, các bác hay xem phim tiên và yêu quái biến hình trên tv ấy. Vâng, đúng nó đấy ạ, bà già đó xoay 1 vòng rồi hóa thành một ni cô mặc áo vàng, tay gõ mõ . Em thề, lúc đó em cứ nghĩ em hoa mắt hay như nào mà lại thấy cái cảnh kỳ dị như vậy, rồi bà ta cất giọng, em nghe rõ mồn một,:“ tôi đói quá, cho tôi xin miếng cơm” . Bà đó vừa đi vừa gõ mõ cóc cóc rồi đi vào xóm trong. Con nít mà các bác, thấy đó, sợ đó, rồi quên ngay. Mọi chuyện chẳng có gì cho đến chiều, em ra ngoài xóm đi dạo với mẹ thì mấy bà hàng xóm qua gặp mẹ em tám chuyện. Chung quy câu chuyện như thế này, một bà hớt hải chạy lại hỏi mẹ em: “ Chị biết gì chưa, xóm trong có ông kia chết, mới chết hồi trưa”, mẹ em bất ngờ hỏi lại: “ trong đó có ai bệnh tật gì đâu mà chết, hay đột quỵ?”. “Không hề, ông đó buổi trưa thấy bà ni cô đi xin cơm, nên lấy cơm ra cho, vừa cho xong, bà đó đi mất là chết ngay tại chỗ , kì lạ lắm!”. Lúc đấy mẹ em im lặng rồi không nói gì nữa,sau đổi chủ đề rồi nói một hồi thì mấy người hàng xóm cũng về. Chẳng ai biết là sao ông đó mất,vì lý do gì, chỉ nghe người nhà nói vậy. Rồi em sực nhớ bà già kì lạ đó hồi trưa, và rồi rùng mình khi nghĩ tới nếu lúc đó bà ta thấy mình thì sao? Giờ có ai nói do em hoa mắt, em chấp nhận, nhưng còn người đàn ông cho cơm mà chết đó là thật, và bà ni cô là người khác cũng thấy thật, thì làm sao giải thích đây? Rồi cũng từ khi ấy, em không còn khái niệm là ma quỷ sợ ánh sáng vì khi đó, chỉ tầm trưa 10h hay 10 rưỡi gì đó thì đã thấy, và bà đó còn đi dưới ánh nắng như không có gì, tới giờ cũng lớn rồi, mà cái bí ẩn em thấy kia vẫn k biết nên nhìn nhận nó như thế nào, thôi thì cứ xem như là 1 câu chuyện tâm linh nữa mà chính mình được chứng kiến vậy…
Em viết tới đây thôi, em cũng buồn ngủ rồi, còn nhiều chuyện kì lạ lắm, nếu các bác thích,thì lần sau em lại kể tiếp nhé. Cảm ơn các bác!