Hồi mới chuyển tới cái làng này, nhà em nghèo kiết xác mùng tơi với 3 mẹ con em. Bố em vẫn đang ở quê và gia đình đang xích mích. Thuê nhà thời bấy giờ khó khăn, vì chả ai rảnh nhà mà cho thuê cả, tiền thuê nhà cũng cao nên gia đình em thuê rồi lại chuyển vì không có tiền trả. Mãi đến một đợt có nhà bà Th người trong làng cách xa đình cho thuê, và gia hạn trả tiền trong một năm, mẹ em mới đồng ý rồi không biết may mắn thế nào kiếm được công việc ổn định. Mỗi tội là phải đi nhiều, có khi cả tháng mới về nhà đến một lần.
Em lúc đấy mới lớp 2 và cũng là thằng sợ ma vô đối trong nhà, tất cả mọi quán xuyến đổ hết lên chị em với ít tiền mà mẹ dành dụm được gửi lại trước khi đi công tác Vinh, Nghệ An, Huế… Ăn uống kham khổ, nhưng cũng đủ, sáng 2 chị em đi học, chiều về nhà đi chợ mua rau, ấy thế mà cũng được hơn 2 năm!
Căn nhà 3 tầng, thời bấy giờ thuộc dạng ok lắm rồi. Bà chủ nhà sống với cô con gái tên H, yếu ớt, người lúc nào cũng xanh xao vàng vọt như người nghiện. Tính tình vui vẻ nhưng trong làng chả ai chơi với cô, họa chăng lâu lâu có người nhìn thấy hỏi, còn không ai cũng tránh vì sợ bệnh. Bà Th lo lắng lắm vì đi tìm khám ở mấy nơi, thoạt đầu không có kết quả nhưng có lần qua Bạch Mai khám lại, người ta bảo cô bị ung thư máu giai đoạn tiền cuối. Hoảng quá, hồi đấy bà phải bảo mẹ con em đóng tiền sớm hơn, và tăng tiền nhà nhưng mẹ em không chịu và tính chuyển ra nơi khác vì bà tăng giá cao quá, cãi cọ vài hôm thì được cái lịch hẹn 1 tuần sau phải chuyển. Mẹ con em ai cũng buồn, nhưng thôi đành chịu, dẫu biết nghèo nó cũng là cái tội, nhưng cũng chính cái tuần đấy , em bắt gặp sự hiện diện của thế giới bên kia lần đầu tiên trong làng này.
Tối hôm đấy trăng sáng lắm, không phải rằm, nhưng trời quang đãng lớt phớt vài gợn mây. Mẹ lúc đó không có nhà, mẹ gọi về thấy bảo là đang ở tận Vinh, dưới đó có lũ lớn nên mẹ xuống đó làm phóng sự. 2 chị em cũng quen rồi nên ăn cơm xong, học bài, xem tivi của bà chủ nhà một lát rồi lục đục kéo nhau lên giường đi ngủ. Nhà em thuê dưới tầng 1, mặt quay ra ngõ, hôm đấy là buổi cuối hè, trời oi ả ghê gớm. Em và chị nằm dưới nền đắt, lót dưới cái chiếu trúc cho đỡ nóng, chị không ngủ được cầm tờ giấy báo ra phe phẩy quạt cho em. Gió mát, trăng sáng rọi li ti qua khe cửa xếp vào nhà, dìu dịu, lành lạnh làm em ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đang ngủ thì em nghe có tiếng động mạnh! Tiếng nghe như sắt rít vào nhau! Chật vật mãi mới mở mắt ra được , lờ mờ thấy nền nhà sáng trưng, đấy là trăng rọi. Nhưng không phải qua khe cửa mà là qua ô cửa mở toang, cái cổng cũng mở ra từ khi nào. Em hét toáng lên quay người gọi chị em dậy, chị cũng dụi mắt rồi quay ra nhìn. Đoạn 2 chị em ngồi im, gọi bà Th oai oái. Bà Th ngủ tầng 3, ngay cạnh ban thờ, chắc không nghe tiếng mở cửa, nhưng có lẽ nghe được tiếng gọi nên chạy vội xuống. Thoạt đầu bà nghĩ chị em em mở cửa nhưng không phải, 2 chị em em vẫn ngồi đấy trên nền chiếu trúc, mặt mũi sợ sệt tưởng có trộm. Bà Th nhoẻn miệng cười rồi quay người lên gác, tính hỏi xem cô H mở cửa hay không. Bà lên tới nơi thì thấy phòng cô Th không có ai, dép vẫn ở bên giường nguyên 2 cái, chăn chiếu rơi lung tung dưới đất. Bà chạy vội xuống nhà bảo bọn em đi tìm cô H cùng bà. Bà Th chạy vào hướng làng, em và chị cùng nhau chạy về hướng đường Lê Văn Lương mới. Chạy mãi, qua cái khúc rẽ thì em giật mình nhận ra. Trong cái ánh trăng sáng tỏ, màu xám xám đục đục, cô H chạy trên đường, chân không dép, đầu tóc rũ rượi vẫn còn dây lịt vướng ở đuôi tóc. Đường hồi bấy giờ là đường đá, không phải là đường bê tong như bây giờ, vậy mà cô Th chân không chạy phăng phăng. Chị em la gọi, rồi chạy theo về hướng đấy, em cũng chạy theo nhưng sao cô H chạy nhanh quá. Với một người ung thư cộng thêm gầy còm như vậy, chả có lí gì lại chạy băng băng như thanh niên làng. Chị em cố lắm rồi quay lại giục em chạy nhanh, bảo không được mất dấu cô H.
Đến cuối ngã ba đường, thì cô H rẽ về hướng cầu Hòa Mục bây giờ. Thời đấy cầu Hòa Mục chưa xây, cạnh đấy có cái miếu từ lâu vẫn ở đấy. Em và chị mất dấu cô H, vừa chạy vừa thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, qua đoạn rẽ thì dừng lại lấy hơi. Từ xa, em và chị thấy cô H dừng lại, chậm rãi trên bờ sông, đi về phía cái miếu nọ bóng tối, trên người mặc bộ quần áo ngủ cũ kĩ. Chị em tiến tới, chậm chậm, còn em thì vẫn đứng đấy vì thực ra lúc đấy em xoắn lắm rồi, chỉ muốn về nhà đi trốn quách đi cho xong. Tới gần cái miếu, chị thấy cô H đang đứng người thẳng, mặt quay vào miếu, tóc rối bời, tay cầm cái gì đó vò vò rồi cho lên mồm. Lấy cái đèn pin trong tui ra, chị em chiếu vể hướng cô H, lúc đấy cách tầm 10 m thì thấy rõ. Mặt cô H tái dại, mắt mở to nhưng vô hồn, mồm nhoe nhoét tàn nhang, cả nhang khô lẫn nhan đã cháy dụi, tay liên hồi bới từ trong cái bát nhang ra đống tàn bỏ vào mồm nhai rau ráu như người chết đói. Chị đứng sững ra, há hốc mồm, kinh hãi. Đoạn lấy hết can đảm, chị cũng chạy vào chỗ cô H, gần tới nơi thì ngã ngửa người ra, rơi cái đèn pin bên cạnh. Lúc đấy em đứng xa nên không nhìn thấy gì vì mất cái đèn pin rồi, chỉ thấy chị em bò lùi từ phía cô H ra, mồm rên ú ớ không nên câu. Xong thấy chị bò ra đoạn xa xa thì cô H đổ vật xuống, chỉ thấy cái đống đen giật giật rồi im bặt. Đợi chị hoàn hồn 2 chị em mới chạy vô làng tìm bà Th ra. Gọi cả ông D hàng xóm dậy chạy tới mới khiêng được cô H về.
Tối hôm đấy 2 chị em không ngủ, lúc về em thấy mặt chị em xanh lắm, mắt lấn cấn đỏ như vừa khóc, mếu máo. Tay chị cầm cái đèn pin rọi đằng trước, nhìn vào ánh đèn cũng đủ biết là bà đang run như thế nào, ánh đèn chao chao qua cánh tay run rẩy như cầy sấy làm em hoang mang vô cùng. Bà Th với bác D đưa cô H lên tầng, còn em với chị, dù nóng nhưng vẫn lôi chăn ra trùm, người nhễ nhại mồ hôi. Chị em kể là, lúc tiến đến gần, cô H bỗng quay mặt ra, nở một nụ cười quái đản. Mắt vẫn mở to, không díu lại khi cười, mồm rộng ngoác, kẽ răng đính dầy nhang đen kịt lại, mặt toàn tro bám, lất phất tóc tơ rủ xuống mặt không được vén lên. Chị lùi ra được một quãng thì cô H dừng cười rồi ngã ra…
Sáng hôm sau còn khiếp nữa, cô H tỉnh dậy, răng vẫn còn lấn cấn nhang. Bà Th gặng hỏi mãi cô mới nói, bảo là buổi tối nằm mơ thấy có người đến rủ, là con gái, cao chạc cô, nói giọng Hải Dương, Nam Định. Nó bảo là đi theo nó, nó chữa bệnh cho, rồi nó còn bảo là theo nó rồi thì ăn sung mặc sướng cả đời và cả nhà con hưởng phúc cùng. Nghe thế thì cô H chạy theo ngay, đưa tay cho nó cầm, nó chạm vào, cũng vừa lúc cô chả nhớ gì hết…
Bà Th nghe thế, mặt tái mét, cái làn da nâu nâu của bà, nhạt hẳn đi như không còn giọt máu, nền da đồi mồi, thoáng run, bà chửi, tay chỉ vào mặt vô H : “ m.. m… con ngu… Mày không biết mày gặp ai đâu!” rồi bà về phòng, dáng tức giận lắm. Em nghe rõ tiếng mõ vang từ phòng bà ra, chầm chậm đều đều, tiếng lần tràng hạt lạch cạch, tiếng niệm kinh và tiếng nói ồm ồm, khàn khàn của bà cụ gần 70 trải dài, chậm rãi, bên trong phòng cô H ngồi yên, cúi mặt xuống thở chậm. Không gian yên ắng của buổi sáng đấy, cũng đủ làm em rợn gai ốc, gợi lại cái buổi tối ma quái đấy, buổi tối sáng trăng đi tìm người con gái bị ma nhập…
Cuối tuần đó nhà em chuyển đi, mẹ em về nghe chuyện xong thì tát chị em một phát như trời giáng. Chỉ mặt và nói, những chuyện như thế, không can hệ vào, mình chỉ trả tiền nhà chứ không trả tiền tính mạng, mẹ bình tĩnh lắm. Lúc bê đồ ra, mẹ ngồi trong nhà nói chuyện với bà Th hồi lâu, hai người dường như không cãi nhau về tiền nong, mà nói về chuyện gì đó, hình như sau đấy bà Th cho mẹ ở lại, vẫn giá cũ, nhưng mẹ em không ở nữa, lúc chuyến cuối cùng chuyển đi, mẹ em mới nói vọng lại vào trong nhà : “ Bà thông cảm, cháu còn đây 2 đứa con” rồi đi. Đợt đó lại là đợt nhà em chuyển đi khắp nơi, từ đầu làng tới cuối làng, nhưng nghe đâu, cô H chết rồi, chết vào một buổi sáng trên viện, người đi viếng về kể lại, lúc chết, mắt cô mở to, miệng cười…