Chuyện ma ở lầu 8 bệnh viện Chợ Rẫy – Tác Giả okminhchiatay
Ngày đăng: 10/12/2020
Phân loại:
Truyện Ma có thậtTags:
Truyện ma thành viênCách đây tầm 10 năm, em đi chăm ông anh họ bị viêm gan B giai đoạn cuối, nằm lầu 8 bệnh viện Chợ Rẫy. Cái phòng ổng nằm lúc đầu tầm 7-8 người, sau chết dần còn có 3 người trong đó có ông anh họ em. Đội đi chăm ông anh họ em khá hùng hậu, toàn thanh niên trai tráng trẻ khỏe, chủ yếu là bộ đội, trừ em với 2 tay khác. Phải toàn thanh niên túc trực để thay nhau bóp bóng tay 24/24 cho ổng thở các bác ạ, bóp cái đó mỏi tay vkl luôn.
Có bàn kia 1 mình đi chăm chồng thấy bọn em bóp bóng cho ông anh cũng kêu bác sỹ đặt ống để bà bóp cho chồng. Bà bác sỹ trợn mắt nạt: chị có thấy 1 bầy thanh niên thay nhau bóp bên kia ko, chị nhắm mình chị có bóp dc không? Bà vợ im re, nhìn tội lắm. Được đâu một ngày ông chồng kia tèo luôn. Lúc gần chết người ổng vàng khè, chết phát người thâm luôn, người ổng trương lên đến mức bà vợ loay hoay thay cái quần cho ổng mà mãi đếu thể nào kéo lên được. Mấy người nằm chung phòng cũng lũ lượt tèo hết. Có ông kia cũng vợ đi chăm, bình thường vợ hay dắt ổng đi đái. Đêm đó bà vợ mệt quá ngủ quên mẹ mất, ổng chắc đếu muốn đánh thức vợ nên tự đi đái.
Lúc đó cũng khuya mẹ rồi, thân nhân ngủ hết nên chả ai để ý. Em cũng đang nằm vật vạ hành lang thì nghe hét 1 tiếng nên tĩnh ngủ, thì ra có chú nào dậy đi đái gặp ngay ông nội thương vợ kia nằm chết trong toilet từ lúc nào không biết- chết vì gái là 1 cái chết tê tái. Kệ mẹ, ai chết cứ chết, em ngủ tiếp, he he. Em khá bàng quan với cái chết của người khác nếu không phải người thân hay bạn bè. Được đâu 2 ngày thì mấy chú bộ đội đi chăm ông anh họ của em bắt đầu hoang mang vì chứng kiến chết nhiều quá. Rồi thì ông anh họ em cũng mất, tầm hơn 1h sáng. Gia đình kêu xe chở về nhà, phải chở về gấp lắm, em cũng đếu biết vì lý do gì mà mọi người vội vã vậy.
Vì phải về gấp nên phải cử 1 người ở lại trên cái lầu 8 đó để chờ lấy giấy, lúc này các chú bộ đội quân đội nhân dân anh hùng kia lấm lét chuồn sạch vì… sợ :LOL: . Đương nhiên là em phải là cái thằng ở lại chờ rồi chứ còn ai vô đây nữa. Tầm hơn 2h sáng thì làm giấy tờ xong, em cũng méo quan tâm làm cái giấy gì, bác sỹ trực kêu ký chổ nào em ký chổ đó xong xuôi họ cho mình mấy tờ nhét vô cái bọc hồ sơ rồi xách đít về.
Buổi tối giờ đó mà đi thang máy lầu 8 xuống trệt mà lại bệnh viện Chợ Rẫy thì bao phê nghe các bác, 2 con bé đi cùng thang máy với em còn nhìn em rồi nói với nhau “giờ này mà đi thang máy 1 mình cũng ghê nhỉ?!”. Chuyện cũng bình thường đếu có gì đáng bàn nếu như 1 ngày sau đó em nghĩ lại, rõ ràng lúc mình bước vô thang máy từ lầu 8 xuống trong thang máy không hề có ai, lúc xuống cũng không hề dừng lại đón thêm người, mà đkm nó tự nhiên lại có 2 nhỏ con gái nhìn mình cười rồi 2 đứa nó nói với nhau câu đó, xong cả 2 đứa nó cùng cười.
Lúc xuống sảnh 2 đứa nó chạy ùa từ thang máy ra sảnh cực nhanh, người thường rất khó chạy nhanh vậy được. Lạ cái là hôm sau nghĩ lại em mới thấy nó bất thường, chứ lúc đó coi như là chuyện bình thường luôn. Hai con nhỏ đó đều khoảng 15 -16 tuổi, tướng xì trum, khá xinh.